Ràng Buộc Thân Thể

Ràng Buộc Thân Thể - Chương 2: Cô gái streamer tầng trên Sửa Chương



Người phụ nữ sau khi nói xong liền dùng móng tay dài nhọn của mình chạm vào trán của Bách Thần.

Bách Thần cảm giác cả cơ thể trở nên nóng bừng, sau đó cậu nhắm mắt lại.

Vài phút sau, Bách Thần lại bật dậy. Cậu cảm thấy giấc mơ kia quá đỗi chân thực, cả cơ thể lúc đó nóng bừng.

Nhưng hiện tại chỉ có con mèo đen đang nằm ngay bên cạnh cậu, cuộn tròn mà ngủ ngon lành thôi.

“Chẳng biết đưa mày vào nhà có phải là điềm may hay không nữa.” Bách Thần nói nhỏ, chỉ để bản thân nghe thấy.

Mà bây giờ đã gần nửa đêm, tiếng động ‘rầm rầm’ lại xuất hiện từ tầng trên. Nơi Bách Thần sống là một khu tập thể nhỏ, tầng trên là một cô gái tên Tịnh Thi, nghề nghiệp của cô ta là streamer.

Thấy con mèo đen đang nằm bên cạnh cậu tỉnh dậy, Bách Thần liền vuốt ve nó: “Không sao, chút nữa là hết thôi. Cô ta lúc nào cũng vậy, để tao lên nói chuyện với cô ta. Yên tâm ngủ đi nhé.”

Nói xong Bách Thần liền xuống giường rồi đi ra ngoài.

Con mèo đen nhìn theo bóng Bách Thần rời đi, cho đến khi cậu đi khuất.

“Ngu ngốc, nếu không phải ngươi giúp đỡ ta, còn lâu ta mới cho ngươi năng lực ‘Ràng buộc’ này.”

“Mà ngu ngốc như vậy, thảo nào dễ bị người ta khinh, cũng chẳng sai được.”

Giọng nói phát ra từ con mèo kia. Lúc này, đôi mắt vốn có màu xanh dương đã biến thành một tím một xanh.

Nó trèo lên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời, trong mắt là cả một bầu trời đầy sao lấp lánh.

“Với cái năng lực ‘Ràng buộc’ kia… Chắc quái gì ta đã được ngủ yên giấc chứ…”

“Haizz, bao giờ ta mới có thể giải trừ được cái lời nguyền chết tiệt đây…”

Về phía Bách Thần, cậu vẫn đang gõ cửa… đập cửa nhà tầng trên. Bên trong quá ồn, cho nên người bên trong phải mất một lúc lâu mới nghe thấy tiếng có người đang gọi ở bên ngoài.

Tịnh Thi đi ra mở cửa, Bách Thần nhìn cô ta ăn mặc hở hang vô cùng. Đeo cái tai thỏ, mặc cái quần lót đính kèm đuôi thỏ, áo ngực cũng chả ra thể thống gì, chỉ có mấy sợi dây nối liền với hai mảnh vải hình tam giác để che đi cái núm vú.

Tịnh Thi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bách Thần nói lớn: “Cô làm ồn! Rất ồn! Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi đấy!”

Tịnh Thi ‘hừ’ một tiếng: “Chẳng phải tôi đã nói mình cần phải chuẩn bị cho buổi livestream hay sao?”

Bách Thần nói thêm: “Dù là vậy, cô cùng nên tiết chế lại một chút chứ?”

Tịnh Thi chẳng quan tâm đến anh nói gì, nhanh chóng kéo anh vào bên trong: “À phải rồi!”

“Tôi cần lắp rèm phản quang cho buổi diễn, nhưng tôi không thể tự làm một mình được, anh giúp tôi với.”

Mắc gì cậu phải làm chứ?

Cô ta quên lý do mà cậu phải lên đây sao?

Cô ta luôn coi thường Bách Thần mỗi khi cậu lên phòng cô ta phàn nàn, và bây giờ còn coi cậu như người giúp việc…

Bách Thần nhớ tới lần trước cậu có lên phàn nàn với Tịnh Thi, cô ta đã nói một câu: “Biết rồi! Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn! Đồ thất bại!”

Hai từ ‘thất bại’ đã thật sự chọc tức Bách Thần. Đột nhiên cậu nhớ ra, bản thân đang ở riêng với người phụ nữ này.

Tuy không biết giấc mơ kia có phải là thật hay không, nhưng ba điều kiện mà người phụ nữ trong giấc mơ nói đều đã đủ.

Bách Thần không tự tin lắm nên chỉ nói nhỏ: “Phục tùng.”

Tịnh Thi đang thao thao bất tuyệt, nghe thấy Bách Thần có nói từ gì đó thì quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

Bách Thần không thấy có bất kỳ phản ứng nào với Tịnh Thi, bèn nghĩ có phải là do cậu nói quá nhỏ, cô ta không nghe thấy?
Nếu mà nói to để cô ta nghe thấy, mà nếu không có tác dụng, chẳng phải sẽ xấu mặt lắm sao?

Thôi kệ, liều một phen. Dù sao Bách Thần cậu cũng chẳng còn thứ gì để mất nữa rồi!

Bách Thần nhìn Tịnh Thi, hét to hai chữ: “PHỤC TÙNG!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.